Магнит
ул. Зорге, 58/1
Gần ký túc xá tôi ở có hai cái siêu thị. Ra cổng một cái rẽ tay trái, một cái rẽ tay phải. Cái bên tay trái thường có giá rẻ hơn nhưng lúc nào tôi cũng hào hứng đi cái bên phải hơn.
Đó là bởi vì siêu thị phía tay phải có một anh chàng mèo vàng rất đẹp. Anh luôn ngồi ở cửa ngắm người ra người vào như một người cảnh vệ, mặc dù an ninh có phần bị buông lỏng, do phần lớn thời gian vị cảnh vệ này ngáp ngắn ngáp dài và ngủ ngày.
Tôi không mấy khi mua đồ lặt vặt gì nhiều, chủ yếu là ra đây để mua thịt cá rau củ mỗi khi hết. Nhưng đã ra là nhất định phải đến chào anh chàng đáng yêu đó.
Mỗi lần tôi xoa đầu hắn, hắn đều lim dim mắt tận hưởng. Nghĩ đến cái thân hắn được nằm trong phòng có sưởi cả ngày, được người ta cho ăn đến béo, tôi thầm nghĩ số hưởng thụ cũng chỉ đến thế này mà thôi!
Anh mèo đó dạy cho tôi một điều rất cơ bản mà mãi gần đây tôi mới học được, đó là mở lòng để đón nhận tình yêu.
Mèo ta chẳng cần phải chứng minh hắn giỏi giang hay có tài cán gì. Lại còn không làm gì để đáp trả tình yêu mà hắn được nhận. Hoặc có? Anh chàng chỉ đơn giản là xuất hiện ở đấy, thế thôi.
Bản thân việc tồn tại và được người ta yêu mến vì sự tồn tại đó, hoá ra là một điều rất tự nhiên.
Mà, có lẽ là cũng nên đáng yêu một chút, hì.