One life, no regrets.
Hồi tôi còn học mẫu giáo và tiểu học, tôi ngã toác gối nhiều đến mức không thể đong đếm được. Tôi thích chạy. Cảm giác gió mát tấp vào mặt và khoảnh khắc cả hai chân không chạm đất. Đủ trò từ “cá sấu lên bờ” tới “đồ cứu”, “bắt bóng”, “trốn tìm” và đủ thứ trò khác lũ trẻ chúng tôi có thể nghĩ ra. Nhiều lúc ngã toác gối hôm trước hôm sau lại ngã toác đúng chỗ đấy, gọi là double vết thương. Vậy mà tôi kệ, vẫn cứ chạy. Thậm chí còn về nhà mân mê chỗ lên da non như là thứ gì đó mới mẻ và hay ho lắm.
Lên cấp hai tôi vẫn giữ nguyên cái tính con trai đấy, tôi bắt đầu tập parkour và tập Taekwondo với một nhóm bạn (mà ở đó chỉ có mình tôi là con gái, dĩ nhiên). Chấn thương nhiều hơn và đa dạng hơn. Lần đầu gãy ngón chân và ngã theo kiểu cây sào đổ xuống vì chân trụ không vững. Đau chứ, nhưng trong khoảnh khắc đau luôn có một thằng “tôi” khác như đang tận hưởng cái điều đấy. Như thể hiếm khi được ngã.
Lên cấp ba thì đi tập nhảy với trượt ván. Có lẽ tôi bị nghiện những món cảm giác mạnh mất rồi. Nhưng tôi cũng dần nhận ra mình cẩn thận và nhiều khi là e dè hơn để tránh bị chấn thương. Đến giờ tôi mới hiểu tại sao người lớn lại có vẻ nhàm chán và buồn buồn chứ không vui tươi được như trẻ em. (Đương nhiên không phải người lớn và trẻ em nào cũng thế.) Trước khi hết mình và tận hưởng một thứ gì đó thì họ đã sợ mất rồi. Hàng ngàn những ý nghĩ về những khả năng xấu có thể xảy ra tràn về (điều mà có lẽ tôi nghĩ trẻ con không có vì thể tích não của chúng bé hơn). Tôi tưởng tượng về những chấn thương nhiều tới mức tôi nghĩ nó đau hơn trong tưởng tượng so với đời thực.
Tôi không biết liệu nghĩ nhiều như thế có lợi hay có hại nhiều hơn. Bây giờ tôi có chấn thương, nhưng không nhiều như trước. Khi những ý nghĩ dần vơi và tôi trở lại với thực tại thì khoảnh khắc cần tận hưởng nó đã đi mất rồi.
Có những thứ trong đời mà để tận hưởng nó thì ta buộc phải đánh đổi nguy cơ chấn thương và lấp nó bằng một chút dũng khí. Mà có khi không cần tới điều đó, chỉ cần tinh thần tận hưởng và sự vô tư lớn hơn nỗi sợ.
Tôi có một người anh trong nhóm tập parkour hồi cấp hai ngày ấy. Mùa hè năm lớp 9, anh nhảy từ tầng hai xuống và phải bó bột 4 tháng. Anh luôn có cái vẻ điên điên và thần kinh đấy. Anh cũng không phải loại học giỏi xuất sắc, chậc, tôi nghĩ cũng phải, nếu não anh nhanh nhạy quá, anh lại giống như bao kẻ thông minh ngoài kia, trước khi làm gì cũng cân đong đo đếm từng tí để rồi mất đi cơ hội.
Anh nói với tôi trong những ngày tôi đi tập và chùn chân vì sợ ngã:
Don’t think, just jump!