Trận đấu đã kết thúc ngày hôm qua rồi nhưng vì dư âm của nó (và nhiều sự tự trách bản thân), mình đành phải viết ra đây để dọn gọn cái đầu.

Sau cùng thì mọi thứ cũng không phải là quá tồi tệ. Năm ngoái mình đến giải chỉ là một con nhóc vô danh ngồi xem và quay phim, năm nay mình đến giải với tư cách thí sinh. Dù tên mình cũng chỉ được đọc đến 1 lần, dù chẳng ai xem mình nhảy ngoài vị giám khảo đang chấm ở bảng của mình, dù chỉ là 45 giây lên rồi xuống, dù gỉ dù gì, mình vẫn phải tự nhắc nhở bản thân là mình cũng đã tiến, dù tiến chậm khủng khiếp. (Thấy bản thân mình quá gắt với mình, nhưng không sao bỏ được cái tật ấy).
Kể lại những điều đáng nhớ diễn ra ở giải. Đầu tiên là ngồi trên “chiến mã” của mẹ, phóng như bay đến nơi đấu – để rồi sau đấy té ngửa ra vì 30 phút sau mới bắt đầu check-in. Mình chạy hớt hải lên, gặp một nhóm bạn đang đeo thẻ BTC, và túm một bạn lại hỏi: “Cậu ơi, check-in ở chỗ nào ấy nhỉ?” Nó nhìn mình khoảng 2 giây, xong dừng một lúc như nghĩ gì đấy, xong nó cười toét, chỉ vào ngực trái: “Check-in ở đây này!” Mình chẳng biết làm gì ngoài cười hì hì, cũng nhờ nó mà mình bớt căng thẳng.
Đứng được 5 phút thì những người khác trong câu lạc bộ ra đón mình. Vì chưa check-in nên mọi người xuống dưới, khởi động các thứ.
Check-in xong thì đi vào nhà thi đấu. Mình choáng ngợp vì độ rộng của nó – nhà thi đấu thuộc trường Liên cấp Newton. Có thể nói đã có sự cải tiến đáng kể trong địa điểm tổ chức thi đấu – vẫn với số lượng thí sinh tương đương, nhưng nay không gian đã rộng và thoải mái hơn nhiều.
Nói vậy thôi chứ mình vẫn bị bầu không khí ấy nuốt chửng.
Trước giờ thi đấu, ngoài cypher và dãn cơ, team mình có đi vòng quanh để ngắm nghía và để bản thân được trầm trồ. Có team chuyên waaking, có team toàn bboy, có team thể loại gì cũng chiến. Một nơi quy tụ rất nhiều người giỏi, tuy chẳng phải “world-class” hay gì, nhưng hơn mình và khiến mình phải tự đập vỡ cái bong bóng tự-khen-bản-thân-mình-hay-ho. Cũng có ghen tị (như mọi khi thôi, và mình nghĩ nó bình thường), nhưng trước khi đi mình đã dặn rõ rằng bản thân mình là một đứa còn kém, và phải căng cái mắt, căng cái đầu, cái tai ra mà học, chứ không phải là tức tối vì người ta hơn mình rồi sinh ra giận dỗi, tự trách sao mình sinh ra mà đã chẳng nhảy giỏi. Họ cũng tập luyện khủng khiếp lắm đấy chứ chẳng đùa đâu.
Trước giờ, anh “thầy” của team mình đi thăm chúng mình và trò chuyện cho đỡ căng thẳng. Anh chẳng nghĩ đến chuyện khuyên bảo gì, tới khi chúng nó hỏi mãi “Anh muốn dặn dò gì chúng em không?” thì anh mới trả lời:
⁃ Dặn dò á… Nói chung là hãy làm tốt hơn những ngày luyện tập trước, áp dụng những thứ đã được học, và cứ là chính bản thân các em thôi!
⁃ …
⁃ Và đấu cống hiến vào!
Cống hiến là gì nhỉ… Mãi đến giờ mình vẫn chưa hiểu nổi nó.
Rồi cuối cùng cũng đến giờ đấu. Số lượng thí sinh tuy nhiều (170 hay 180 người gì đó) và thời gian giải rất dài, nhưng tới lúc bạn tham gia và là 1 phần của 180, bạn mới thấy phần của mình nó nhỏ bé đến mức nào. 45 giây. Thời gian để thể hiện hết trình độ, kĩ năng, và tâm thế của bạn để giám khảo có thể chấm và đưa ra quyết định.
Điều quan trọng là bạn có “kết tinh” được những thứ mà bạn có ở phần trình diễn chưa đến 1 phút ấy hay không.
Và mình đã vì húng quá mà không đạt được đến mục tiêu ấy.
Kết thúc phần mình, về chỗ đứng và ngắm phần thể hiện của những người khác, cố gắng gạt cái nuối tiếc ra khỏi đầu. Đâu có sửa được nữa, điều quan trọng là sau giải đấu này thì mình về nhà và làm gì.
Giải sau đó chuyển từ chọn TOP 32 sang TOP 64, và mình có cơ hội được xem nhiều trận đấu hơn, chứ vẫn không được lên đấu thêm lần nào nữa.
Mình đã nhìn thấy những người khủng, và ở họ có sự tự tin không gì đánh gục được – vì họ biết bản thân mình tới đâu và trình độ họ đủ cao để cũng nhìn được trình độ của những người khác. Mình chưa đạt tới cấp độ có thể nhìn được những điều ấy, vậy nên lúng túng là điều dễ hiểu.
Thôi kết thúc lại phần recap này là lời cảm ơn tất cả, nhất là những thành phần tổ chúc của giải đã tạo nên một sự kiện tuyệt vời cho tất cả mọi người.
Có người mình muốn cảm ơn hơn là anh K.S của SINE Crew – anh là người đã mỉm cười khi thấy mình lắng tai nghe effect scratching rất hay của anh và líu lô khen. Anh là người đã chơi nhạc từ đầu tới cuối, không nghỉ cả trong những phần break.
Đúng thật là cảm giác khi chúng ta được công nhận rất tuyệt vời.
Và mình cũng sẽ phấn đấu để đưa được thứ gì đó lên sân và cống hiến.