Có những ngày, bạn gặp phải những chuyện không hay, chẳng có việc nào như ý, cả thế giới như đang chống lại bạn. Bạn buồn bực, nghĩ ngợi đủ thứ, thầm chửi rủa trong đầu và cuối cùng bỏ cuộc vì mệt mỏi. Mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng bạn vẫn còn một điều phải làm.
Và bạn bắt đầu ngồi viết, kể lại điều tồi tệ bạn đã gặp phải trong cái ngày xui tận mạng này.
Trước đây anh từng bảo bạn, “Nếu muốn nghiêm túc trong chuyện viết lách, ngoài viết theo suy nghĩ, cảm xúc của mình ra em còn phải biết cách chọn lọc. Đừng lúc nào cũng phải dồn hết những đau khổ, mất mát, hận thù và vẩy đen lên trang giấy trắng và coi đó là cảm hứng duy nhất của mình.”
Bạn biết điều đó. Bạn cũng đã cân nhắc lời khuyên ấy nhiều lần khi viết lách để tránh bản thân mình trở nên phiến diện và nhạt nhẽo. Nhưng hôm nay thì không.
Bạn muốn giữ lại những cảm xúc này. Vì chúng là một phần của bạn. Vì dù sao, viết cũng là một cách để con người giải phóng bản thân mình.