Bạn nghĩ gì, khi đọc những gì tôi viết?
Ngày tôi nhận ra trang web có người ghé thăm mà không phải là chính mình, tôi đã đặt dấu hỏi. Nhưng có lẽ tôi không quá bận tâm, vì tôi được khuyên là người sáng tạo mới đầu đừng quá quan tâm đến thống kê.
Cho đến ngày tôi gặp anh. Sau 30 phút nói chuyện không đầu không cuối, anh nói với tôi, “Đọc blog của mày, giờ mới gặp. Mày khác với những gì anh tưởng tượng quá.”
Tôi cho rằng anh không có ý xấu khi nói câu đó. Định hỏi “thế anh tưởng tượng gì về em”, nhưng xét thấy ngữ cảnh khi ấy chẳng phù hợp lắm, tôi lại thôi.
Đi diễn, được người ta gọi là “nghệ sĩ” và giao lưu với nhiều nghệ sĩ, tôi nhận ra những kỳ vọng khiến chúng tôi dần xây dựng một bản năng đặc biệt.
Nói như chị Châu Bùi trong “Have A Sip”, dù có mệt mỏi chán chường cỡ nào, bước ra sân khấu là như có ai ấn công tắc. Bật, tắt – cực kỳ dứt khoát. Sau cánh gà, bạn là một con người bình thường với đủ cả những lo lắng, mệt mỏi, sợ hãi, chán ngán. Trên sân khấu, bạn là người mẫu/ diễn viên/ ca sĩ. Đổi môi trường là chuyển vai ngay lập tức. Thay đổi 180 độ. Lại tươi cười như không có chuyện gì.
Tôi nghĩ ai làm nghề đủ lâu cũng sẽ dần có khả năng ấy.
Khi tôi viết, tôi không phải diễn nữa. Nhưng vẫn phải lựa chọn, trở thành ai để gửi bạn những dòng này.
Những gì bạn đọc ở đây, tôi viết như viết cho một người bạn thân. Cho người mà tôi cho là quan trọng. Người quan trọng không cần biết là ai, tinh thần của tôi là vậy khi đặt bút.
Nhưng nếu bạn gặp tôi lần đầu, khả năng cao là bạn không gặp được con người viết kia. Vì sao? Vì là cả một quá trình để người ta làm quen nhau rồi mới đi đến những chia sẻ giãi bày. Vì tôi không nói tất cả những gì tôi viết, và tôi không viết tất cả những gì tôi nói. Vì điều đó còn phụ thuộc vào bạn, khi mở lòng là chuyện của đôi bên.
Bạn sẽ gặp một bạn Tiểu xã giao, một bạn Tiểu thăm dò, một bạn Tiểu phiên bản lời nói. Hoặc một bạn Tiểu thân quen, một bạn Tiểu chuyện-gì-cũng-kể-được, một bạn Tiểu liến thoắng triết lý và 7749 random facts.
Và tôi cũng vậy, khi tôi gặp bạn vào lần tới. Mọi thứ được quyết định bởi bạn và tôi, trong giây phút hiện tại. Lúc ấy, chúng ta chọn sự hiện diện của mình dành cho người đối diện. Chứ không phải những kế hoạch, định kiến, chuẩn bị. Kiểu gì thì đời cũng đưa bạn đi, lệch với cái bạn định sẵn.
Tôi từ chối nghe, khi người ta bắt đầu kể xấu nói tốt về một ai đó trước khi tôi đích thân gặp họ. Tôi học cách vứt bỏ những gì mình biết, để hiểu về người đối diện mình như lần đầu mới quen. Như cái cách tôi đã làm để bước vào chấm một giải tranh biện.
Là con người, chúng ta đa chiều, nhiều mặt, đủ khía cạnh.
Nhiều đến độ ta không thể vác toàn bộ những thứ đó và bày ra cùng một lúc.
Kỳ vọng việc hiểu một con người chỉ thông qua một vai họ đóng sẽ khiến bạn chưng hửng.
Ngay cả chính chúng ta, có những khi bất ngờ vì con người mới mình có thể trở thành.
Hãy đổ cốc nước của bạn đi. Trước khi muốn ai đó rót thêm.