Instant Messaging

pensive ethnic man listening to answer in paper cup phone

Hồi mới dùng Facebook Messenger, tôi nghĩ rằng nó cũng chẳng khác gì nhắn tin SMS bình thường. Cứ nhắn, rồi để đấy, người nhận khi thấy thì sẽ trả lời, hoặc không. Chả cần phải WiFi hay 4G, có sóng là dùng được. Ngắn gọn thôi vì không có nhiều tiền. Không biểu tượng seen, không những chấm xanh, không cả những tiếng ding ding liên hồi. Thong thả và chậm rãi, gói những điều mình muốn nói trong 70 kí tự bé bé xinh xinh được tính là một tin nhắn. Điện thoại cục gạch nên gõ rất chậm. Bộ nhớ ít nhưng giữ từng cái tin nhắn, thỉnh thoảng lôi ra đọc lại. Vậy thôi.

Và vì nghĩ như thế nên tôi đã nhiều lần bị gia đình, bạn bè, đồng nghiệp cáu ra mặt. Vì mãi không rep, vì seen mà không rep, vì rep ngắn hay vì không thức đêm tới 1–2 h sáng chat cùng với đứa bạn cho nó bớt cô đơn. Và vì hàng tỉ lí do khác, dẫn tới việc tôi ghét cay ghét đắng thứ dịch vụ nhắn tin này.

Photo by Daniel Korpai on Unsplash

Nhưng rồi dần dà, vì lí do công việc cần tới, tôi đã học được cách online và trả lời tin nhắn một cách nhanh nhẹn. Tới mức điều đó trở thành một ám ảnh. Những cái “ding ding” làm tim tôi giật thót, kể cả khi đó là từ điện thoại của người khác. Điện thoại luôn bật và kết nối mạng, check tin nhắn và mail liền tay. Nằm trong túi quần mà vật kim loại hình chữ nhật ấy như thể có sức mạnh vô hình, thu hút mọi tập trung chú ý của tôi và chỉ chực bảo tôi kéo nó ra và kiểm tra tin nhắn. Mặc dù không có thông báo, nhưng lúc nào tôi cũng cảm giác nó đang rung lên bên cạnh mình.

Tới mức trở thành một phản xạ vô điều kiện, một thói quen ăn sâu trong não. Tôi check điện thoại suốt ngày, mắt đã cận lại luôn dán vào màn hình. Mỗi lúc tắt màn hình đi, tôi quên sạch mình đã định làm gì trước đó, cảm giác trong lòng trống rỗng như một thứ gì đó vừa bị rút cạn đi.


Tôi chỉ ước gì mình được quay trở lại những ngày trước, khi chúng ta còn gửi cho nhau những cái tin xíu xíu và trân trọng khoảng thời gian chờ đợi tin nhắn. Cái chờ đợi háo hức và rực rỡ hệt như một đứa trẻ lần đầu nhận quà, chứ không phải những cái cau mày và sự bực bội người ta dành cho nhau.

Và vì tôi là một người khuyến khích sự thay đổi, nên dù sao nhắn tin thời nay cũng có cái hay của nó. Tôi chỉ mong sao, lần sau chúng ta có thể khoan dung hơn một chút với những người không thể trả lời tin nhắn ngay lập tức.