Stop talking. Stop thinking. Come back to your breathing. Listen with all your being. This way of listening allows peace and joy to penetrate every cell of your body.
— Thich Nhat Hanh, “Silence”
You listen not only with your ears, not only with your intellect; you invite all the cells in your body to join in listening to the bell.
tôi nhớ hồi còn chưa có những Nhạc Của Tui, Zing Mp3 hay sau này là Spotify, tôi chỉ có thể có vài lần hiếm hoi được nghe nhạc từ mở đầu và kết thúc phim truyền hình, từ kênh MTV với lịch chiếu mà tôi chẳng bao giờ nắm được, hoặc từ vài chương trình đài tiếng nói tôi may mắn bắt được sóng đúng lúc nó đang có chương trình ca nhạc;
hễ cứ mỗi lần nghe được bài nào hay, tôi lại rút cái điện thoại cục gạch Nokia của mình ra và ghi âm. đặt tên cho từng file chu đáo lắm. lúc chán lại bật lên nghe. làm gì có mạng mà tiêu thụ những nội dung khác. rè khủng khiếp, trong khi bây giờ nhạc 128 kbps tôi vẫn còn chê, thì hồi đó những đoạn thu âm ấy với tôi quá giá trị. lắm lúc không biết tên bài hát, chỉ biết là mình thích cái giai điệu ấy, mỗi lần mở ra là nghe một cách nhấm nháp;
chứ chẳng có chuyện chưa hết bài này đã lướt tìm bật bài khác;
chẳng có chuyện nhạc chơi dưới nền như một thứ tiếng ồn trắng, nhiều khi chẳng quan tâm nó đang chơi cái gì, vô tư nói chuyện cãi vã ồn ào;
chẳng có chuyện quên béng luôn là mình đang bật nhạc, lại còn bật thêm thứ khác, TV, YouTube, Instagram, cứ mở ra là có âm thanh, mọi thứ cứ đập vào nhau chan chát;
lắm lúc nghĩ bây giờ âm thanh nói chung, âm nhạc nói riêng bây giờ sẵn quá rồi, nhiều quá rồi, thành ra người ta lại không biết cách mà trân trọng nó.
nếu như âm nhạc là một người bạn thì ta là một kẻ không biết nói chuyện với bạn mình sao cho chất lượng. nhiều bạn quá nên đi hết từ người này đến người khác, kết nối chỉ trên bề nổi. không có thời gian thực sự dành cho nhau.
tôi đang đi tìm kiếm cho mình một thực hành nghe nhạc giống như cái cách người yêu ẩm thực học fine dining.
đi dance battle, hồi mới tập còn đầy ngáo ngơ, tôi cứ nghĩ người vũ công ăn chắc phần thắng là người “kill con beat” nhiều nhất;
thế mà giờ tôi lại thấy mình thích những dancer bình tĩnh, đi chậm mà sâu, build up dần lên. xem họ, mình nhìn thấy họ lắng nghe cả cơ thể và hơi thở của chính mình, nghe âm nhạc với đầy sự trân trọng;
và cũng vì thế, cả khán đài như bị hút vào chính sự tĩnh lặng ấy.