Hôm nay đi ăn bún cá sau giờ tập với đứa em cùng câu lạc bộ. Hợp cạ nên hai đứa nói đủ thứ trên trời dưới biển. Rồi thế nào mà quay về chuyện nhảy nhót, là thứ đầu tiên đưa hai đứa gặp được nhau. Nói về hồi tập cho showcase của một cuộc thi nọ, hồi ấy mình bị chửi mắng và khiển trách khá nhiều. Nó hỏi:
⁃ Hồi ấy chị có thấy khi nào có “cảm xúc đỏ” không?
Cho ai chưa hiểu thì “cảm xúc đỏ” là cáu giận.
Thế rồi mình trả lời, có chứ, nhiều lắm, không biết đến là bao nhiêu lần. Bình thường có chuyện gì hay, dở mình đều viết nhật kí. Nhất là những hôm tồi tệ. Từ lúc bắt đầu đi tập nhảy tới giờ, có thêm hoạt động mới, một ngày mình cũng khác, cũng có thêm cái để kể vào nhật kí. Nhưng phải công nhận thời điểm ấy, mình viết nhiều và viết dài, từng phím gõ ra là một lần nuốt ngược uất ức và nước mắt vào trong…
Mình bị khiển trách rất nhiều. Nhiều đến cái độ vô lí, khi đội có chục người và không phải chỉ mỗi mình mắc lỗi, nhưng cái kẻ duy nhất bị chỉ trích là mình. Tức lắm chứ, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, mình đúng là có sai sót thật, nhưng sự không công bằng cứ rành rành ở đó. Những người còn lại nín thinh, bao gồm cả đứa em đang nói chuyện với mình, nó cũng thừa nhận nó không biết làm thế nào để bênh mình cả. Cuối cùng là chả biết thế nào, thỉnh thoảng cũng có người hùa theo, trách mắng nhiều. Nghe nhiều rồi cũng thành quen. Cố gắng sửa cái nhảy của mình như xây đắp một công trình chắp vá, mình cứ thế dùng hết sức lực mà tiến lên. Và tất nhiên cũng còn là nhờ những trang note dài dằng dặc mỗi tối.
Nghĩ lại giờ vẫn thấy nhẹ nhõm vì dù sao chuyện cũng qua rồi. Và viết, chẳng biết tự bao giờ, như đôi cánh nâng mình lên giữa những ngày mưa bão xám xịt. Và dường như nó còn làm được điều cao cả hơn thế. Những bực bội, tức giận bỗng dưng chuyển thành sự cảm thông và thấu hiểu, giúp mình nhìn được sự tổn thương trong chính kẻ đang chỉ trích mình. điều này có lẽ chỉ có những ai trải qua mới hiểu, vì nó vi diệu lắm, các bạn à.
Chúc tất cả những ai đang đọc mấy dòng này sẽ tìm được cách viết ra cả niềm vui và nỗi buồn, để rồi chuyển hoá chúng thành một điều gì đó có thể nâng đỡ chúng ta.