Trong công việc nói chung và làm nghệ thuật nói riêng, không phải cứ có những thiết bị hiện đại nhất hay con người giỏi nhất là làm nên một dự án chất lượng. Thiết bị, công cụ hay cả kĩ năng chuyên môn giỏi chỉ đều là phần “hỗ trợ”, hay phần “thúc đẩy” của quá trình sáng tạo, khiến cho nó thuận tiện hơn, giảm thiểu những thứ không quan trọng. Không thể phủ nhận tầm quan trọng của chúng, nhưng không phải không có những điều ấy thì ta không thể làm được gì.
Mình có nhiều người quen và cũng có nghe, xem khá nhiều tư liệu về góc nhìn của những người làm sáng tạo, và họ luôn nhấn mạnh điều này.
Chuyện là sáng nay đứng thắp hương ngày rằm, bắc ghế đứng lên thay mấy cốc nước trên bàn thờ thì lại nhớ về câu chuyện trên. Về nguyên tắc là thắp cho người âm thì luôn để các đồ vật theo số lẻ (tượng trưng cho phần âm). Có ba bát nước, mà mình chỉ có hai tay, thành ra cứ phải đi ra đi vào mấy lần. Quy trình như thế này: lấy hai bát xuống trước, lấy bát thứ ba, đem hai bát đi thay nước vào, đem bát thứ ba ra và đem vào, rồi lại đặt hai bát lên bàn thờ trước, và cuối cùng là cái bát còn lại. Việc cũng nhẹ nhàng song nhận thấy bản thân mình cứ chạy đi chạy lại mãi mới xong việc cũng đâm buồn cười. “Giá mà mình có thêm một tay.” Mình lại nghĩ thế, và cứ mỗi tháng lại nghĩ một lần đúng dịp này (đều đặn thật), thế cơ mà ông Trời không chịu cho thêm cánh tay nào hết.
Kể lể với mẹ thì mẹ bảo, “Gớm, tôi lại chả đang muốn trăm tay nghìn mắt để phục vụ các anh chị đây này! Việc ngập mặt làm mãi mới xong.”
Cái mới thấy mọi thứ thật kì diệu. Ừ nhỉ, con người từ thời nguyên thuỷ đến giờ mãi vẫn là có hai bàn tay cùng hai bàn chân. Thế mà cũng làm được ối thứ, chế ra đủ thứ hay, khắc phục được nhiều khó khăn thật. Cũng chẳng biết được con người mà có nhiều chân tay thì như thế nào, nhưng rõ là cứ có như vậy thì chúng ta vẫn còn sống và sống còn tốt chán.
Có vẻ như giới hạn đặt ra giúp con người ta buộc phải tìm cách bứt phá mà tiến lên. Và sở hữu nhiều lựa chọn (đôi khi là quá nhiều) lại vô hình chung cướp đi mất sự tự do của chúng ta.
Lẩm bà lẩm bẩm trong mồm, mình đặt xong chén nước cuối cùng và cắp cặp đi học. Tự nhủ rằng ờ, mình không cần phải vòi bố mẹ, vòi cuộc đời cho cái A, cái B để có thể làm điều mà mình hằng mong muốn.