21:09, thứ 6, 16/8/19
trích từ quyển nhật kí lộn xộn của tôi
“Ai mua bánh bao nóng nàoooo…”
Tôi đang ngồi học bài, trong căn phòng ấm áp điện quạt đủ đầy, thủng thỉnh lướt qua những bài toán đơn giản chỉ cần áp dụng quy tắc. Thì nghe thấy tiếng rao ngoài kia. Gió từ ban công thổi vào mát rượi, làm người ta quên đi cái nóng của mười hai tiếng trước đó.
Bỗng tôi thiết nghĩ, “ô sao giờ này còn bán bánh bao. Mình chỉ toàn sáng đi học mới ăn cái đấy. Chắc bán cho những người đi làm về muộn. Hoặc những người cho rằng ăn bánh bao giờ này là một ý tưởng hay.”
Tôi lại nghĩ, “trời tối hôm nay mát thế này đi ra ngoài cũng thích.” Nhưng đột nhiên tôi nhận ra một điều. “Ra ngoài chơi giải chí chill out thì được, có thể là lên phố đi bộ hay những cặp đôi đi chơi với nhau. Ờm… nhưng bán bánh bao thì có lẽ mình sẽ nói không. No no no. Dù rằng trời mát, nhưng phải đạp xe đi bán bánh bao giữa đêm hôm như thế này, đối với mình thật không phải dễ chịu gì.”
Nghĩ ra vậy, tôi lại thôi ngẩng đầu mà cúi xuống hí hoáy làm bài tiếp. “Mình phải học cả cho họ nữa.” Tôi nghĩ thầm.