Tôi đã phải mất đến 3 năm để trở nên mạnh mẽ như ngày hôm nay
Tập luyện thể chất
100 cái gập bụng
100 cái chống đẩy
100 cái squat
Chạy bộ 10 km
Kiên trì bền bỉ, không nghỉ một ngày nào
Tiết kiệm điện, tuyệt đối không dùng quạt hay điều hoà
Cho dù nóng chảy mỡ
Mới đầu cực kỳ mệt, mỗi ngày bạn sẽ hỏi liệu ngày hôm nay không đi tập có sao không…?
Nhưng tôi vẫn ý chí quyết tâm đến cùng
Tiếp tục squat ngay cả khi chân bạn cứng đờ
Chống đẩy ngay cả khi bạn không thể kéo được người lên nữa
Rồi tôi cũng đạt đến những thay đổi rõ rệt
Sau 1 năm, đầu tôi đã chẳng còn cọng tóc nào cả
Tóm lại, hãy tập cho đến khi bạn rụng hết tóc
“Thầy ơi, xin thầy đừng đùa với em nữa ạ!” Cậu tự-dưng-nhận-là-học-trò Genos la lên.
“Nhà ngươi không muốn nói bí mật của mình chứ gì? Hừ, cũng chẳng sao!” Quái vật gầm gừ và chực xổ đến lần nữa.
“Nhưng mà thực sự thì tôi cũng có làm gì nữa đâu…”

Tôi thấy đây là một chi tiết có giá trị, có lẽ là giá trị nhất đối với tôi trong cả bộ One Punch Man này. Một người siêu anh hùng với tuyệt chiêu “đấm phát chết luôn”, hoá ra lại xuất thân từ một người bình thường làm công sở, một ngày nọ bất mãn với cuộc đời nhạt nhẽo của mình. Trong suốt bộ anime/manga, chúng ta được thưởng thức những tình huống dở khóc dở cười khi cho dù quái vật mạnh đến đâu, phá phách và “nốc-ao” bao nhiêu anh hùng trước đó, thì đến khi gặp Saitama, anh này cho một đấm và kẻ xấu toi đời.
Cái mà những người khác thấy ở Saitama là một sức mạnh lớn đến mức vô lý. Kẻ nào cũng muốn có được nó. Kẻ nào cũng tìm kiếm bí mật đằng sau nó.
Nhưng ngay cả khi chính anh chàng đầu trọc rút hết ruột gan, những người xung quanh vẫn không tin anh. Tại sao vậy?
Vì họ kỳ vọng một thứ gì đó nhân tạo, nhanh chóng, và thuận tiện hơn. Uống một lọ thuốc, cấy một tế bào, gắn thêm động cơ, hay cái gì đó tương tự thế. Luyện tập thể chất ư? Không thể là một thứ tầm thường như thế được!
Rồi cuối cùng chẳng ai nhìn thấy chân lý, mặc dù chân lý đứng trước họ. Họ đâu có sẵn sàng để nhìn thấy nó.
Chế độ tập luyện của Saitama khá “điên rồ” so với thế giới thực, vì nó là giọng kể chuyện phóng đại hài hước của tác giả ONE. Dẫu vậy, nó vẫn là một hình ảnh ví von đắt giá cho những nỗ lực đời thường của chúng ta.

Người bình thường hoàn toàn có thể vươn tới những sức mạnh phi thường. Làm nó theo cách truyền thống, thuận theo tự nhiên, từng chút từng chút một. Sẽ tốn nhiều thời gian. Sẽ cảm thấy mệt mỏi. Sẽ muốn buông xuôi giữa chừng.
Nhưng bí mật cũng chỉ có thế. Hay đúng hơn là chẳng có bí mật nào ngay từ đầu.
P/s. Kể chuyện thế, nhân ngày tôi đi thi về và ngồi xem anime với thằng em. Đã lâu lắm rồi tôi không cho phép mình xem phim, nhưng hôm nay thì có: Tôi đã chứng ngộ được một niềm hạnh phúc mang tên thi bằng lái ô tô và đỗ ngay lần đầu.
Bí mật của tôi?
Ôn 600 câu lý thuyết
Thuộc 120 tình huống mô phỏng
Ngồi quay vô lăng cabin 3 tiếng
Lái 710 km và 12h DAT đường trường
Chạy đi chạy lại trong sa hình
Rồi tôi cũng dần nhận thấy sự thay đổi
Tôi không ga gấp, thắng gấp
Phần mềm báo “Đạt”, thay dần cho những lần “Không đạt”
Luôn còn 80 điểm trở lên khi tới bài thi Kết thúc trên sa hình
Và tôi đen trùi trũi vì lái xe giữa những trưa hè, đi 30km để từ nhà đến trường lái dưới Thường Tín
Tóm lại, hãy tập đến khi người bạn đen thui…
