“It’s all in your head.”
“Trong chương trình Ngữ văn 12 có hai tác giả được coi là “cặp bài trùng” là Xuân Diệu và Huy Cận. Trong khi Huy Cận ám ảnh với không gian bao la rộng lớn trải dài đến vô cùng thì Xuân Diệu lại ám ảnh với bước đi của thời gian.” Tôi cá hẳn nếu bạn đang học cấp ba, hay đã trải qua kì thi THPT QG như bao thế hệ cùng thời thì đều sẽ thuộc làu (hoặc hãy cùng hi vọng là bạn còn nhớ mang máng) cái luận đề trên.
Cái tôi muốn nói ở đây là nỗi ám ảnh. Tôi nghĩ chúng ta đều ít nhiều có nỗi ám ảnh với thứ gì đó. Một thứ mà ta nghĩ đến nhiều thường xuyên. Có thể không phải ngày nào cũng nghĩ, nhưng cứ hễ buồn buồn hay một mình lại nghĩ tới chẳng hạn. Hay nó có thể không đến dưới dạng suy nghĩ. Đó có thể là một kiểu mẫu lặp đi lặp lại trong những gì bạn viết, vẽ hay nói. Nó đem lại cho bạn một dạng cảm giác đặc biệt mỗi lần xuất hiện.
Tôi bị ám ảnh với bầu trời xanh lộng gió và thảm cỏ xanh bạt ngàn trong các bộ phim anime của Studio Ghibli. Một thế giới với không gian rộng lớn, có lẽ không thua kém gì Huy Cận, nhưng vui tươi hơn hồn thơ của ông nhiều. Một thế giới mà mùa hè là bất tận, mùa hè nắng choi chang nhưng gió thổi lộng, và những dòng nước chảy lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tôi hay tưởng tượng thế giới trong đầu mình là một lâu đài khổng lồ mà mỗi căn phòng lại dẫn đến một thế giới, giống như thế giới trong đầu bác sĩ Hannibal Lecter của nhà văn Thomas Harris. Trong lâu đài đó luôn có một cửa hậu, một cánh cửa nằm khuất ở bên phải dưới lòng đất đi tới thế giới xanh lộng gió kia. Mỗi lần khủng hoảng hay rối trí bởi đời thực, tôi lại nhắm mắt lại, nằm xuống và mở cửa chạy sang bên đấy. Tôi sẽ nằm hàng giờ dưới thảm cỏ và ngước nhìn bầu trời xanh ngắt với những đám mây trắng khổng lồ trôi qua. Rồi khi nào sẵn sàng, tôi lại quay về, và tiếp tục với cuộc sống thực.