Photo by Hưng Nguyễn Việt on Unsplash
3 giờ 25 phút sáng
Thứ hai, ngày 03 tháng 02 năm 2025
Terminal T2, Sân bay Quốc tế Nội Bài
Nhắn tin nhắn cuối cùng cho bố và em trai để báo hai người yên tâm đi về, tôi xếp hàng để lên chiếc Airbus A320 của China Eastern.
Hành lý ký gửi của tôi sẽ bay luôn sang Moscow, nhưng tôi sẽ được thả xuống ở Bắc Kinh rồi sau đó lại transit sang chuyến kế tiếp.
Theo sự chỉ dẫn của tiếp viên, tôi tìm đến chỗ của mình, song lại đã có một bác trai ngồi ở đó.
Tôi nhìn đi nhìn lại, rõ ràng là chỗ của mình mà, nhưng người đó lại ngồi rồi. Ở tít sâu trong ghế cửa sổ, mà tôi thì chẳng biết người ta nước nào, thế là tôi đành viện tới sự trợ giúp của tiếp viên.
Chị gái nói một hồi tiếng Trung, tôi nghe mà chẳng hiểu gì, cứ ù ù cạc cạc gật đầu, chỉ hiểu nôm na là chị bảo tôi cứ từ từ rồi chị lấy chỗ lại cho.
Đoàn khách lên máy bay thưa dần. Chị bắt đầu gọi bác trai đó và nói một tràng tiếng Trung nữa, đoạn chỉ vào tôi, lúc này vẫn đang đứng nép vào một hàng ghế trống. Bác kia cũng xem lại vé, nói gì trả lời bằng tiếng Trung nữa, rồi dịch ra ghế ngoài, trả lại ghế cửa sổ cho tôi.
Tôi len qua bác để vào chỗ, đoạn lí nhí vốn tiếng Trung ít ỏi: ”谢谢”. Rồi cầm giấy tờ nhét lại cất vào cặp.
Bác chỉ vào cuốn hộ chiếu xanh lá đã bay gần hết chữ, đọc chậm rãi như thể một người đang đánh vần:
“Việt…Nam!”
Tôi ngỡ ngàng. Quay ra bên bác như bắt được vàng. Bác cười hì hì. “Bác cũng là người Việt mà.”
Bác bán quần áo ở Mát-xco-va, đến năm nay cũng đã là hơn 2 thập kỷ bám trụ bên xứ người. “Thời gian bác ở đây hơn tuổi mày”, bác tuyên bố chắc như đinh đóng cột.
Bác nhà ở Ba Đình, có hai người con, một đã đi làm và một đang du học ở Nga. Bác là dân kinh doanh nên hai bác cháu lại nói chuyện buôn bán, nhà cửa đất đai.

Suốt chuyến bay đến Bắc Kinh đó, bác chăm tôi như chăm con. Nào là nhắc cất điện thoại, cất hộ chiếu đi, nhắc đi ngủ, nào là gọi dậy ăn cơm, nào là dặn ăn nhiều vào còn có sức di chuyển.
Bay một chuyến dài và tới một nơi xa lần đầu, giữa biển người mà nói không thành tiếng, không ai hiểu, tôi biết ơn vì đã được gặp bác.
Tự dưng tôi thấy lòng mình có điều gì ấm áp không nói thành lời.