[Ký sự NCSC] Khách đến chơi nhà

man sitting with laptop computer on desk and lamp

🐔 “Ký sự NCSC” là chuyên mục bài viết về thời gian mình thực tập tại Trung tâm Giám sát An toàn Không gian mạng Quốc gia (National Cyber Security Center), thuộc Cục An toàn Thông tin, Bộ Thông tin và Truyền thông. Nghe tên Trung tâm thì khủng thế thôi, còn mình thì… gà, đến để “cục tác lá chanh”, học từ những bài học đơn giản nhất.

Trong chuyên mục này, mình sẽ chia sẻ những nhiệm vụ và bài tập mình đã trải qua, cũng như một vài kỷ niệm vui vẻ hay ho trong thời gian ở Trung tâm.

“Khách” ở đây cụ thể là Bộ trưởng.

Bộ trưởng và quân cán của bác (hẳn rồi) đến thăm NCSC. Đúng hơn là họ thăm nhiều nơi, tôi đoán vậy, các đơn vị khác nhau trong cả cái toà Cục Tần số Vô tuyến điện này.

Sếp bảo chúng mày liệu hồn. Đứa nào đứa nấy, sơ mi trắng quần tây cắm thùng. Ai nấy bảnh bao. Ngồi im gõ phím không nói với nhau câu nào.

Phòng dọn sạch quăng. Những chiếc đèn lâu nay không bật vì hỏng từ đời tám hoánh, hôm nay lại sống dậy một cách kì diệu. Rèm kéo hết cỡ, ánh sáng từ ngoài rọi vào, sáng chói cả phòng. Mấy món chăn, gối, thú bông cute hột me ôm để nằm ngủ trưa bấy lâu nay bỗng bị giấu đi đâu mất. Bàn làm việc chỗ tôi ngồi, mọi khi tôi vẫn phải lấy giấy lau một lượt vì hay có ông nào ngồi trước pha cà phê để vãi bột, hôm nay miết ngón tay xuống đã thấy ngạc nhiên.

Tôi kéo độ sáng màn hình máy tính lên tối đa mà vẫn chả nhìn thấy gì. Tại phòng sáng quá.

Anh phó phòng đi vào, cười khà khà, “Ghê quá nhỉ. Hôm nay đứa nào đứa nấy sơ mi áo quần các thứ vào nhìn khác thật. Chả bù cho mọi khi, bước vào nhìn chúng mày đã thấy bẩn.”

Ừ thì… Đúng là sạch thật. Tôi cũng thích khi mọi thứ sáng sủa và sạch sẽ thế này.

Nhưng coi bộ anh em hơi căng. Ních mình trong những bộ đồ lịch sự, vẻ căng thẳng hiện rõ trên những khuôn mặt, vốn hàng ngày chỉ cười hí hửng vì hack được vào hệ thống của người khác.

Những công cuộc tiếp khách luôn có vẻ mệt mỏi. Trừ khi người ta đã rèn được phong thái luôn luôn ở mức cao hàng ngày, những việc này mới trở nên bớt khó khăn. Tôi nghĩ thế. Những con người phát ngôn, người làm ngoại giao, có lẽ là ví dụ rõ ràng nhất cho điều tôi muốn nói.

Tôi khoái mình gọn gàng đẹp trai nên mấy dịp này tôi lại lồng lộn tợn. Chỉ trách không khí hơi buồn.

Ngày hôm sau tôi đến, mọi thứ lại trở lại như cũ. Tạ ơn cuộc đời.

Tôi thích một nơi sạch sẽ chuyên nghiệp, nhưng có lẽ vẫn muốn nghe thấy sự thoải mái trong sự “sấy” nhau thường ngày của những người anh em.

In