Người đàn ông già trên xe buýt

senior man siting on bench of public transport stop

Tôi không nhớ đã bao nhiêu lần mình gặp người đàn ông này, một ông già luôn luôn có vẻ như đang gây khó dễ cho anh phụ bán vé xe buýt. Ông già tầm khoảng ngoài bảy mươi tuổi, đã ngăm đen và khá gầy, hai gò má hơi hõm, đôi mắt hằn sâu những dấu hiệu của tuổi già, thứ là mình chứng cho một cơ thể với bộ máy đang xuống cấp và lỗi thời. Lúc lên xe bao giờ ông cũng to tiếng như thể sợ người ta không nghe thấy những gì mình nói. Ông luôn chạy ngay ra cửa sau mỗi khi lên xe và nắm chắc lấy thanh vịn của lối xuống, mặc dù ông chẳng bao giờ xuống ngay bến sau đó. Dù bị nhắc nhiều lần vì làm như vậy sẽ cản trở người khác xuống xe, ông khăng khăng mình sẽ đứng đó và sẽ không vướng vào ai cả. Anh phụ xe càu nhàu mãi, rồi thôi, không rõ là do nể ông và những hành khách khác hay chỉ đơn giản là quá nản với những lần nhắc nhở không thành này.

Tôi không biết những người khác trên xe cảm thấy thế nào về con người này, nhưng tôi cảm thấy mình có thể hiểu được cho ông ta. Trong tiếng gằn vặc lại người lái xe của ông, tôi thấy trong đó sự chông chênh và sợ hãi; nỗi sợ hãi của một con người không thể bắt kịp với tốc độ của cái thời đại này. Đối với những chuyến xe buýt chạy trong thành phố, tốc độ và nhịp sống vội vã đã trở thành thứ áp lực thường ngày lên cả tài xế và những người đi xe. Chiếc xe gầm gừ chạy cà nhắc tạp vào bến, cánh cửa mở xì vào hơi nóng cuộn đầy bụi bặm của những chiếc mô tô đang gào rú ngoài kia. Lúc đó là lúc người ta phải nhanh chân xuống xe, vừa nhìn đường vừa cẩn thận không giẫm vào chân nhau, tránh vũng nước lớn bên lề đường; nghe theo sau lưng tiếng thét của phụ xe giục lũ người xuống bến trời ơi hãy khẩn trương hơn nữa, và tiếng người lái xe phụ hoạ thêm vài câu để giải toả đầu óc, mong muốn bớt đi cái căng thẳng của người có trách nhiệm đưa bao nhiêu con người khác đi học đi làm đúng giờ.

Nhiều lúc có quá nhiều người xuống bến và tài xế dường như đã mất kiên nhẫn, có những người phải đứng lại bất lực nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt mình và chấp nhận phải xuống bến tiếp theo. Trong suốt chặng đường năm trăm mét ấy, thường thì họ sẽ phải nghe thêm vài câu thuyết giáo nữa của những người điều khiển xe buýt về việc tăng tốc đôi chân để nhảy kịp xuống khi tới bến. Đầu tôi bỗng dưng mơ hồ tưởng tượng đến những đoạn hành động giật gân trong phim Hollywood, khi nhân vật chính phải nhảy từ toà nhà này sang toà nhà nọ, tay lăm lăm khẩu súng chực bắn bất cứ thứ gì; lầm bầm với bản thân mình việc đi xe buýt cũng không khác điều ấy là bao.