Lên cấp ba, tôi tình cờ làm quen được với một người bạn. Có một số người tôi lấy được cảm tình và sự tin cậy rất nhanh, số khác lại không. Và tôi đoán cô ấy là loại số một, có lẽ là vậy tính đến hiện tại. Cô không ngần ngại nói ra những từ thể hiện cảm xúc chân thành, những từ đối với tôi là cả một thử thách để khiến chúng bật ra khỏi miệng mà không xấu hổ.
Những lúc ấy, tôi thấy tâm hồn cô như lòng nước hồ, trong xanh, một tâm hồn trong sáng đặt cược tất cả mọi thứ vào điều nó tin tưởng. Tôi không biết mình có gì thực sự đặc biệt đến thế. Cô nói cho tôi những điều cô cảm thấy ở tôi mà tôi không nghĩ đến khi nói về bản thân mình.
Tôi không phải là người “đi săn” cảm tình của người khác, thực sự tôi nghĩ những lời khuyên để cho bạn “khôn ra” hay “làm chủ các mối quan hệ” chỉ là những lời rỗng tuếch dành cho kẻ chỉ biết đến củ cà rốt lợi ích trước mặt. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng mình có trách nhiệm phải đối xử tốt với cô, lo liệu sau này cô gặp và tin tưởng một kẻ cơ hội kiểu kia thì mọi thứ sẽ thế nào. Tôi sợ cái tương lai khi người ta nghĩ rằng mình “khôn” và “trưởng thành” khi họ biết cách tận dụng các mối quan hệ cho lợi ích cá nhân thay vì sự kết nối thực sự chân thành. Tôi sợ cô rồi cũng sẽ như vậy khi phải tiếp xúc với nhiều người như vậy về sau. Viên ngọc đẹp vì nó trong sáng và thuần khiết, và khi bạn đã làm nó vẩn đục thì chẳng bao giờ nó có thể trở lại như cũ.