Bài viết này là phần cuối trong Series “Trà đá Hip Hop”, trong đó featuring những đối thoại với hai người anh của mình là Quay Trần (Abnormal Conceptz) và Phương Xù (Wonder Sisters). Bạn có thể tìm đọc đầy đủ các phần tại đây.
Summer Dance Forever 2023 vừa kết thúc cuối tháng 8 vừa rồi. Hoà chung với không khí cộng đồng sôi nổi, mình cũng ngồi cày livestream xem tất cả các trận.
Cho những ai chưa biết thì SDF là một giải đấu nhảy với quy mô lớn trên thế giới, được tổ chức hàng năm tại Amsterdam, Hà Lan.
Ngày hôm sau đi tập, mình bắt đầu hỏi vẩn vơ.
“Anh Quay ơi, anh đi nước ngoài đấu giải bao giờ chưa?”
“Rồi.”
“Anh đi đâu? Một mình hay đi với mọi người?”
“Singapore với Đài Loan. Anh đi với mấy anh em.”

Rào trước đón sau mãi mới vào được đề.
“Ờm, em đang tự hỏi thế này, tại em thấy người Việt mình cũng đi nước ngoài đấu đá nhiều rồi. Nhưng có những con giải to như Summer Dance Forever hay Red Bull Dance Your Style… Con đường nào để góp mặt trong một giải…”
“… Fame.” Quay ngắt lời. Không đợi nghe đến hết câu.
Mình ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa. Còn đang chưa hiểu ý anh thì anh đã lại nói tiếp:
“Cả hai giải đấu đều là giải đấu ‘fame’, không phải là giải đấu chuyên môn. Tiếc quá.”
“Vậy tức là anh có được tham gia hay không là chuyện có được mời hay không ạ?”
“Ừ. Và là chuyện em có fame hay không nữa.”
“Oh.”
“Nó là thương mại ấy. Kể cả em có nhảy hay lắm luôn, nhưng bản thân em không có gì để quảng cáo ngược lại cho họ, kiểu như em là một KOL hay một người có tiếng ở đất nước của em, thì nó cũng sẽ không cho em qua.”
Quay bốc bim bim ăn, nghiêm nghị nhìn đứa em “chưa hiểu sự đời”. Anh im lặng một lúc như lục lọi từ ngữ trong đầu để giải thích, mà cái giải thích này phải xác đáng, vừa để đứa nhỏ này không nhìn đời bằng cặp kính màu đen, nhưng cũng không thể để nó đeo mãi cặp kính màu hồng thêm nữa.
“Nhưng nó phải thế em ạ. Vì mục đích của nó là để kích thích cộng đồng. Phải làm thương mại thì mới thành công được. Để cho những đứa chưa biết như em nghĩ rằng giải này danh giá. Còn người làm chuyên môn thì họ biết ngay.”
Rốp rốp. Phương Xù từ đâu ra hóng chuyện, tay bốc bim bim từ Quay, nhai nhồm nhoàm nhảy vào chém gió cùng. Hai anh bắt đầu màn “spill the tea” cho đứa em ngơ ngác chưa trải sự đời.
“Red Bull Dance Your Style là giải ‘vui vẻ trẻ khoẻ’ thôi em! Không có giám khảo, quyết định thắng thua là do khán giả mà. Lại còn đấu nhạc thị trường.”
“Còn Summer Dance thì cũng làm thương mại thật. Cho xem miễn phí nửa đầu, còn nửa sau muốn xem tiếp thì phải trả tiền. Ghép cặp đấu thì ém nhẹm nhà vô địch xuống cuối livestream, thế là em phải xem từ đầu đến cuối.”
Anh Quay trầm ngâm. “Nhưng nhìn chung như vậy đã là thành công rồi. Trên góc độ thương mại và trên cả việc làm cộng đồng.”
“Đúng rồi. Summer Dance mỗi năm ‘bán’ cho mình một câu chuyện. Năm ngoái là câu chuyện 11 năm mới vô địch của anh Paradox, cảm xúc rồi khóc ấy… Năm nay là ‘OG come back và update’, các bác lớn tuổi như Loose Joint, Icee, Jimmy – kiểu ‘bọn tao vẫn ở đây và bọn tao vẫn không ngừng học hỏi’, đấy.”
Liến thoắng một hồi, Phương Xù quay ra nhìn mình, cười cười.
“Thế nghĩa là kể cả em có nhảy hay đến mấy, nhưng nếu chưa ai biết Tiểu Phương là ai thì họ không cho em vào đâu. Vì cho em vào là chỉ có lợi cho em thôi, chứ họ không có lợi.”
“Em hiểu.”
“Trừ khi em phải khiến người ta kiểu ‘Wao, Tiểu Phương kìa, đi xem nào’ ‘Vào xem Tiểu Phương nào’. Khi đấy nó là win-win cho cả hai bên.”
Hai anh cuối cùng cũng đi đến kết luận.
“Em mà muốn qua prelim của Summer Dance là em phải có điểm “danh vọng” ở trên các giải khác rồi. Em phải ‘hot’ thì em mới qua. Chỉ có 1-2 phiếu rất ít dành cho những người thực sự tốt ở đấy thì họ mới cho vào thôi.”
“Mà phải tốt khủng khiếp luôn đấy. Chứ còn đâu họ cũng có chân hết rồi.”
Để đây như một câu chuyện bên lề của người vũ công, nhưng mình cũng mong những người khán giả có cái nhìn đa chiều hơn về những chương trình hay giải đấu mà họ được xem. Trước đây mình xem giải như vậy chỉ thấy ai cũng hay cũng tuyệt vời, thắc mắc sao đôi khi lại có những người chỉ trích giải tương đối nặng nề. (Mấy anh hùng bàn phím đi đâu cũng mắng chửi thì không tính.) Ra là vì những câu chuyện như thế này.
Còn nghiệp nhảy múa, chắc hẳn mình phải tranh thủ đi kiếm “điểm danh vọng” rồi.
Cảm ơn các bạn đã đón đọc Series “Trà đá Hip Hop”. Bài viết này là phần cuối cùng, tạm thời khép lại chuyên mục này tại đây. Nếu có chủ đề nào bạn muốn mình tìm hiểu/ khai thác, hãy comment bên dưới những bài viết nhé.
Còn bây giờ thì hẹn gặp lại các bạn. 25/11, tại Trung tâm nghệ thuật đương đại Vincom VCCA, Royal City, các bạn nhé. Khi ấy chúng mình sẽ đứng cùng nhau trên một sân khấu. Cả bạn, và cả ba anh em tụi mình.
Peace ✌️