“Những biên đạo không biết làm gì vào một thời điểm sẽ cho diễn viên tiếp tục múa để lấp liếm.”
Những lúc bí thể nào rồi cũng đến. Kể cả bạn chuyên nghiệp hay nghiệp dư.
Khi tự nhận là một người chuyên nghiệp, hay một kẻ nghiêm túc ra trò, bạn kỳ vọng và được kỳ vọng rằng bạn vẫn sẽ sáng tạo ra thứ gì đó. Bất chấp cảm hứng có đến hay không.
Điều ấy tốt thôi, nhưng đôi khi nó phản tác dụng.
Khi bạn không biết mình có điều gì để nói mà bị buộc phải nói – hoặc cho rằng mình cần phải tiếp tục – bạn bắt đầu huyên thuyên. Những thứ mãi không đi đến đâu. “Ừm”, “à”, “thì”, “là”, “ờ” văng tung tóe trong mọi câu chữ.
Điều ấy làm phí thời gian của người nghe. Họ cảm thấy như bị bội thực. Họ nghe và nghe, để rồi tìm ra mọi thứ đang chẳng đi đến đâu cả.
Tệ hơn, họ cảm thấy không được tôn trọng.
Thay vào đó,
Không biết làm gì thì tĩnh lại.
Khác với im lặng trong lúng túng, một dấu lặng chủ đích là một thứ có sức nặng thực sự.
Nó đánh thức người khán giả đang có khả năng bị bạn ru ngủ. Nó khiến họ tỉnh táo. Họ sẽ đặt câu hỏi, “Ồ, sao lại dừng lại nhỉ?” Và bắt đầu chăm chú lắng nghe.
Tới khi bạn bắt đầu lại, bạn biết chắc rằng mình có sự hiện diện toàn vẹn của họ một lần nữa.